UP - Vút Bay
Ý Nghĩa Bộ Phim
UP - Vút Bay
Tôi xem Up cũng lâu rồi. Đó là một bộ phim
hoạt hình khá hay của Pixar. Nội dung phim cũng không có gì quá đột phá, vẫn là
những khung hình đầy màu sắc, nhạc phim xúc động và truyền tải nhiều thông điệp
ý nghĩa về tình yêu, tình bạn nhẹ nhàng, thấm thía đúng motif Pixar mà mỗi
người chỉ có thể cảm nhận trọn vẹn khi tự mình xem phim.
Up là một phim hoạt hình có nội dung khá dễ
hiểu. Ông lão Carl cô đơn có phần ích kỷ, quạu quọ và bẩn tính, sống một mình
trong ngôi nhà nhỏ đầy kỷ niệm: kỷ niệm ấu thơ, kỷ niệm tình bạn, kỷ niệm tình
yêu, kỷ niệm cuộc đời, kỷ niệm mất mát. Ngôi nhà là tất cả những gì ông có sau
khi người vợ Ellie thân yêu qua đời.
Ngôi nhà của Carl không chỉ là món tài sản quý báu nhất ông đang có mà nó còn
đại diện cho quá khứ ngập tràn những sắc màu tuổi thơ, tình yêu tuổi trẻ, hơi
ấm tuổi già. Ngôi nhà như một chiếc hộp kỷ niệm, một album vẽ bằng những hành
trình sống đầy đủ những cung bậc cảm xúc. Ngôi nhà đó cũng là kỷ niệm đau
thương nhắc nhớ về ước mơ dở dang suốt hàng chục năm của vợ ông là được đưa nó
đến ngọn thác xa xôi tân rừng sâu Nam Mỹ. Ấy nên sau khi vợ mất, ngôi nhà là
người bạn, người thân duy nhất và điều ý nghĩa duy nhất còn lại của cuộc đời
ông lão Carl. Và cũng thật dễ hiểu khi ông cố hết sức để bảo vệ nó, hung hăng
chống trả lại cả những tên thầu xây dựng tham lam luôn nhăm nhe dỡ sập ngôi nhà
cản trở khu đất vàng bọn chúng đang xây cao ốc. Để rồi ngay khi sắp bị đưa vào
trại dưỡng lão vì táng vào mặt một tên thợ xây đổ máu, ông đã làm một việc
người khác cho là điên rồ để tự cứu ngôi nhà của mình đó là: thả hàng ngàn quả
bong bóng bay cho cả ngôi nhà vút lên cao, bay đến nơi mà vợ chồng ông từng mơ
ước và dành dụm suốt cuộc đời.
Ngôi nhà có ý nghĩa là thế, và qua bao nhiêu cuộc phiêu lưu thăng trầm thì đến
một lúc ông Carl chợt nhận ra, đã từ bao lâu nay ngôi nhà đã trở thành một gánh
nặng thực sự. Nó không còn kéo ông bay lên, mà dìm cuộc đời ông xuống, ngăn cản
bước chân ông, thậm chí khiến ông và những người bạn suýt mất mạng.
Ông lão Carl trong phim cho mình thấy, có
những điều tưởng như quan trọng nhất còn lại trong cuộc đời lại là điều lẽ ra
phải buông bỏ đi từ lâu mới phải. Ông quyết định cứu những người bạn đồng hành,
ném hết những đồ đạc quý giá ra ngoài, một cách nhanh gọn, dứt khoát.
Một khi ngôi nhà đã trở thành
gánh nặng…
Và cuối cùng trong sự kinh ngạc tột độ của mọi người khi ông bất
ngờ cắt dây cho ngôi nhà bay đi, cũng là lúc ông mỉm cười tự nhủ: “Nó cũng chỉ là một cái
nhà thôi mà!”. Mình rất thích câu nói
đó, câu nói mà chỉ khi bạn tự mình trải nghiệm cuộc đời đủ đầy, bạn mới hiểu ra
rằng, không có thứ gì chúng ta không thể buông. Không có gì chúng ta không thể
hi sinh và chấp nhận rời xa nó để cứu rỗi lấy chính tâm hồn thanh thản của
chúng ta.
…cũng là lúc nên buông bỏ nó…
- Ngôi nhà luôn là nơi trở
về, nhưng vấn đề không phải họ không còn nơi nào để đến.
- Ngôi nhà là nơi lưu giữ kỷ
vật, nhưng lại cũng là nơi khiến họ buồn khổ và dính mắc với nó. Chẳng
phải Phật đã nói: nếu ta dính mắc vào điều gì, sẽ chết vì chính thứ đó hay
sao?
- Ngôi nhà là ước mơ là dấu
ấn của khải hoàn và những tháng năm rực rỡ nhưng mất nó cũng là minh chứng
cho nỗi thất vọng, cho sự lụn bại và sa đọa của bản thân họ. Họ càng không
chấp nhận mình thất bại thì lại càng cố giữ lấy cái vỏ bọc đó càng chặt
càng tốt. Âu cũng là sự vô minh, chấp niệm cố hữu của loài người.
Song, kể từ cái giây phút, ông lão Carl quạu
quọ từ bỏ ngôi nhà và chiếc ghế bành cố định buồn tẻ ông vẫn ngồi, thay vì tự
dìm mình trong chiếc bóng u tịch và bóng tối nhiều năm nay, ông bước ra đường,
đến những nơi mới mẻ và tràn ngập ánh sáng. Ông nhận làm người đỡ đầu cho cậu
bé nghịch ngợm, vào nhà dưỡng lão. Và ở cuối phim, người ta thấy ông ấy ngồi ở
lề đường, đếm những chiếc xe đủ màu và cười vui như một đứa trẻ.
Cuộc đời là thế, luôn có những ngã rẽ, những
giai đoạn sa lầy u ám. Có những điều đã mất vì chúng ta đã buông tay cho chúng
vút bay. Nhưng, dù tiếc nuối đến mấy thì chúng ta chỉ có thể sống vì những điều
còn lại. Và đó mới chính là những điều hiện hữu, là sự hy vọng và thanh thản.
Hạnh phúc chỉ có thể là ở đây, bây giờ và ngay giây phút này.
-Sưu Tầm-
-Sưu Tầm-
_ Một quá khứ dù có đẹp đẽ đến đâu, nếu đã vụt mất, thì chúng ta vẫn phải sống tốt và tiếp tục viết những giấc mơ dang dở của đời mình_
-nguyenngocvan1988-
-nguyenngocvan1988-
Comments
Post a Comment