Gởi Cha Augustine Nguyễn Viết Chung
Con vừa từ chỗ cha về. Cha nằm đó, con ngồi lặng thing giữa dòng người tấp nập vào viếng cha. Cha còn nhớ thời gian này năm ngoái không? Con kể cha nghe, cũng thời gian này, cách đây một năm, sáng sớm hai cha con cùng đọc kinh sáng, sau đó, cha dâng lễ, con xem lễ, rồi ăn sáng. Sau khi ăn sáng, cha chở con vào làng thăm người nghèo. Trên chiếc xe dream, hai cha con băng qua bao ngọn đồi, làng bản, con suối. Rồi chiều chiều cha làm việc, con vào làng dạy học. Khi về nhà, hai cha con cùng ăn tối, rồi kinh chiều, kinh tối, lần hạt cùng nhau. Sau đó, cha vác chõng tre ra sân nằm, con trải chiếu nằm cạnh nghe cha kể bao nhiêu là thứ, nào là cuộc đời cha, nào là người dân tộc, nào là ân nhân. Có hôm, hai cha con nói chuyện tới nữa đêm, sáng mai quên dậy đọc kinh. Nhưng rồi....hôm nay cha nằm chẳng dậy nữa...chẳng bao giờ dậy nữa. Uhm thì cha cứ ngủ. Cha cứ ngủ thật say, thật say cha nhé. Vì khi ngủ cha sẽ chẳng phải thao thức với người nghèo, đau đáu với người dân tộc, trằn trọc với chính những cơn đau của cha hay phiền muộn với những điều chẳng đáng có. Hôm nay trăng vẫn sáng, bầu trời gợn chút mây và chỉ mình con thức.
Comments
Post a Comment