Anh Trai


Anh Trai

#Bài viết thay li mun nói cho Cu Độ
Ngày còn nh, mi ln nhc ti anh, tôi chau mày, cau có, chng ưa vì anh d dn, lười làm vic nhà, sut ngày ch có hc vi đi hc. Có l, c thanh xuân ca anh ch biết hc, ngoài ra chng biết th gì. Tôi hc không gii, mi ti bo anh ch bài, ý rng khóc ướt hết c cun tp vì anh hay gõ đầu và chê “ngu”. Hôm nào b m đi vng, nhà hc bài vi anh là ý rng ch biết chu đựng, nước mt thành sui.
Nhưng công nhn, anh hc gii tht. Trước đây, nhìn vào nhà đâu đâu cũng thy bng khen ca anh. Vì hc gii, nên anh được b m, ông bà, h hàng, bn bè quý mến. Tr tôi và cũng có th my đứa em sau tôi na. Ngày hai ba, anh lc cc đạp xe ti trường, ti v hc bài ti khuya. Nhiu hôm b m bt đi ng, anh mi chu tt đèn ch không bàn hc là giường ng ca anh. Chc l, anh ý thc rõ ch có con ch, cái hc mi mang li cho anh mt tương lai tt hơn và giúp gia đình bt nghèo, nên anh dành tt c cho vic hc.
Ri anh vào Đại hc, tiếng th dài ca b m mi đêm càng não n. Tôi biết, anh cũng cht vt trong sut thi gian sinh viên, nhưng tôi thương b m hơn thương anh. V mùa, c gia đình hì hc dm sương, đội nng, đội mưa ch mong có thêm thóc, thêm cơm để m cái bng. y thế, có bao nhiêu thóc, m bán hết, gom tin cho anh, cho ch ăn hc nơi xa. Ri đàn ln mi bán, my đứa em hí hng có cái áo mi, chiếc cp đẹp xúng xính đi hc, khoe xóm làng, hay được m mua cho cân tht để đãi c nhà. Không, m li cht góp, gom hết cho anh, cho ch để kp năm hc mi. Nhà có gì quý, gì làm ra tin, b m gán tên anh, tên ch lên c. Tht, nh chng biết nhiu, ch biết gin, biết ghét vì tưởng b m thương anh ch hơn mình.
Sau 4 năm mit mài trên ging đường, tưởng ra trường anh tìm vic làm ph b mđỡ đần my đứa em. Không! Anh gác tm bng cư nhân Anh Văn mà nhiu người mơ ước có được vào rương, ri vào Sài Gòn đi tu. Lúc đó, tôi chng hiu đi tu có gì hay ho mà khiến anh dám đánh đổi c tui tr, s nghip, hoài bão, thm chí là c mt tương lai vi nhiu ha hn để làm mt ông thy tu ti ngày đọc kinh, cu nguyn. Tht s chng hiu ni!
Thi gian trôi, tôi cũng vào Sài Gòn đi hc. C nghĩ rng, mình có anh, có ch trong Sài Gòn thì còn gì phi lo, phi nghĩ nơi ăn, chn ng, tin bc. Nhưng vào ri mi ng, mi sáng mt, mi thm thiết câu nói “ếch ngi đáy giếng” là thế nào. Mt thng nhóc mười tám tui mang đầy mng mơ vào Sài Gòn, chưa kp tung cánh đã b đè bp bi ni lo cơm áo, go tin. Nhưng tôi vn may mn vì có anh trai chăm sóc, hướng dn nhng ngày đầu mi vào Sài Gòn. Anh đã mt thân mt mình đưa đón, tìm nơi tr, mua sm cái này cái n, dn dò, khuyên nh, lúc đó tôi nhn ra, anh trai quan trng biết nhường nào nơi mnh đất Sài Thành.
4 năm Đại hc, anh luôn đứng sau h tr, chăm sóc và giúp đỡ tôi hết lòng. Nơi đất khách, anh là b, là m, là tm gương để tôi phn đấu và da dm, là người tôi tìm được bình yên sau nhng khng hong, ni nh nhà, nhng bun phin, chán nn. Tht ra, tôi vi anh cũng chng nói chuyn nhiu vi nhau, nhưng khi tôi cn, anh luôn có mt và tn tâm giúp đỡ. Ri không nhng tôi, Cu Kết, Bé Ngc cũng vào Sài Gòn đi hc. Mt Cu Độ cũng đã khiến anh bao ln mt mi, gi đây c ba đứa em cùng mt lúc nương nh anh. Nhưng ba đứa em không nương anh thì biết nương ai bây gi.
Chc chn, t khi my đứa em vào Sài Gòn, anh chưa mt ln sng cho riêng mình, chú tâm hoàn toàn cho con đường anh đã chn. Đã bao ln anh thao thc, trăn tr, ri nước mt ngn, nước mt dài cũng đã rơi vì thương gia đình, thương my đứa em. Thế nên, con đường anh đi đã gp ghnh, gi càng gp ghnh và chao nghiêng hơn.
Nhưng gi đây, my đứa em đã đủ ln, đủ khôn để t chăm sóc cho mình và quan tâm nhng đứa em sau. Thế nên, cũng đã đến lúc, anh nên dành nhiu thi gian cho bn thân mình. Có th khi tôi nói nhng li này, anh s cười và t bo: “Chc được ah?” Nhưng tht s, nhng gì tôi đang tri nghim cũng là nhng gì anh đã đi và đang đi. Nhng gì tôi cho là ngu ngc, kh di năm nào khi anh chn đi tu, gi này tôi cũng ln mò và dám đánh đổi mi th để được sng và dn thân.
Tôi biết, chng đường sp ti, anh s khoác lên người chiếc áo mi, s v mi, tiếng gi mi và nhng th thách mi cũng đang đợi anh phía trước. Nhưng, đừng s, nếu Chúa đã chn anh, Ngài s yêu anh hơn bt kì ai và Ngài s có cách để bo v và hướng dn anh. Hơn na, my đứa em chng cn anh phi uyên bác, sang trng, nhưng ch cn là mt anh Kin luôn cười, biết chăm lo và yêu thương người khác.
Ngày Chúa gi anh lên s v mi, du tôi không có đó để nhìn anh hnh phúc thế nào, nhưng tôi tin anh đã sn sàng vi tiếng “Xin Vâng” cho con đường anh sp đi, nhng th thách anh sp gp và nhng bun phin anh phi gm nhm trong con đường dâng hiến ca mình. Tôi mong anh luôn an vui.
Em Trai
Cudogamxuong



Comments

Popular Posts