ĐI
ĐI
Đứng lên, ném mọi thứ sau lưng và đi. Đi đến nơi có biển bạc
núi xanh, đi để ngắm chân trời mới toanh. Nơi đó ngủ một giấc mà không cần báo
thức. Những muộn phiền trong đời rồi cũng sẽ qua vì mặt trời kiểu gì cũng
sẽ ló và cơn mưa sẽ khiến cây khô ló chồi. Cứ rời thành phố chật chội náo
nức hay những thứ chán chường làm ta lao lực. Cứ ném hết tất cả để mà
đi, hãy một lần sống như những đứa nhóc không nhà. Kệ cho nắng cháy, cho bụi phủ
vai gầy. Kệ cơm kệ áo, kệ no đủ mai này. Dẫu biết sau lưng là bụi, nhưng vẫn biết
trước mặt là đường chân trời. Cứ kệ những luật lệ mà thường vẫn theo. Đời có thể
nói mình vô trách nhiệm. Ừ thì một lần là người không ngoan, nhưng hãy là mình một lần, được là mình với tự do đầy đủ. Chẳng sợ chi, chẳng ngại chi, cứ đi mà chẳng cần biết ngày mai hay cũng chẳng biết điều gì phía trước. Có thể là mây đen, cũng có thể bầu trời rộng với mây xanh. Hãy một lần: Đi mà chẳng nghĩ suy
Comments
Post a Comment